Thứ Tư, 15 tháng 2, 2012

Kiot truyện





%name


SƠ LƯỢC
Trích từ TruyenTranh.Com :

Shin - Cậu bé bút chì - ( Crayon Shinchan) tác giả Yoshito Usui là một manga với nhân vật chính là Shin, tên viết tắt của Shinnosuke, một cậu bé mới lên năm tuổi trong một gia đình Nhật Bản bình thường : Cha là một trưởng phòng một công ty, mẹ là Maeda, ở nhà làm nội trợ. Chú bé Shin và gia đình có thể coi là một gia đình tiêu biểu cho tầng lớp trung lưu của Nhật Bản, một gia đình được lấy mẫu từ bất kỳ gia đình nào trong xã hội Nhật Bản thời nay. Bất kỳ người đọc nào nhìn vào có thể thấy một phần của gia đình mình trong đó, điều đó đã tạo nên sự gần gũi giữa Shin và bạn đọc.

Hình vẽ không đẹp, có thể nói hình vẽ của truyện là ngộ nghĩnh, nhưng tuyệt đối không đẹp, không có tình tiết ly kỳ mạo hiểm, không có bảo bối tân kỳ, không có những chuyện tình cảm sướt mướt éo le, Shin - cậu bé bút chì - chỉ xoay quanh mối quan hệ của một đứa trẻ 5 tuổi với những người xung quanh : cha mẹ, thầy cô giáo, bạn bè và những người khác. Câu chuyện diễn ra với nhịp độ chậm, đơn giản, từ trong nhà, đến trường học, đến siêu thị rồi ra công viên, nghĩa là nó kể lại một cách chi tiết những gì diễn ra xung quanh cậu bé Shin, không cường điệu, và cũng không giản lược. Chỉ là những mẩu chuyện ngắn, những tình huống bình thường, nhưng thông qua cách cư xử của một đứa trẻ năm tuổi thông minh tinh nghịch, tác giả đã làm những bậc phụ huynh, những người lớn chúng ta phải giật mình suy ngẫm : Vì sao cậu bé Shin lại có cách xử sự như thế, vì sao cậu bé lại nói những câu như thế. Vâng, trẻ con giống như một tờ giấy trắng, nó sẽ hấp thụ một cách nhanh nhất những gì mà người lớn biểu hiện xung quanh mà không chọn lọc. Hơn thế, với trí óc ngây thơ hồn nhiên, nó không biết cách giấu diếm, không biết cách bôi trộn nhào nặn để dễ nghe hơn, để vừa lòng nhau hơn, nó như một tấm gương phản ánh trung thực những gì mà nó nhìn thấy. Giá như Shin không có một bà mẹ mê ngủ, nhiều chuyện, thích ngồi lê đôi mách, chắc chắn cậu bé sẽ không có những câu nói làm người lớn phải đỏ mặt xấu hổ. Giá như Shin không có một ông bố "háo sắc" và có cử chỉ vượt ngòai khuôn khổ, chắc cậu bé đã không có cách cư xử khiến cô giáo và những người xunh quanh phải bực mình và buồn cười : thích xem tạp chí ảnh người mẫu, thích trò chuyện với những cô gái xinh đẹp, …. Cha mẹ Shin đã bao nhiêu lần vấp phải những tình huống dở khóc dở cười khi cậu con trai mình lặp lại y những gì mình đã làm, nhưng cuối cùng họ chỉ có thể làm : hoặc cho cậu một trận đòn, hoặc mắng cậu, hoặc dắt cậu bỏ đi thật nhanh. Cách cư xử của những bậc cha mẹ như cha mẹ Shin khá phổ biến, họ không biết rằng căn nguyên nằm ở chính họ, nếu họ không biết thay đổi bản thân thì những đứa trẻ sẽ chẳng bao giờ có thể khác được. Không thể đòi hỏi một đứa trẻ ngoan khi xung quanh nó, người lớn cư xử bừa bãi và thiếu ý thức với nhau.

Căn bản cha mẹ Shin không phải là người xấu. Cha Shin, vẫn là một người đàn ông gương mẫu biết chăm lo cho vợ con, biết trông con khi vợ vắng nhà, biết lo toan cho gia đình. Mẹ Shin, cũng không phải là một người phụ nữ xấu, cô vẫn biết thu vén nhà cửa, dạy dỗ con cái. Họ có những điểm chưa tốt, nhưng tuyệt nhiên không phải là những người xấu, nhưng họ mang điểm yếu chung của phần lớn những ông bố bà mẹ hiện nay, không chịu nhìn con trẻ với đôi mắt của chính trẻ, không chịu đặt mình vào vị trí của trẻ, nhiều lúc cực kỳ cưng chiều, nhưng nhiều lúc lại giận dữ vô cớ. Họ không biết cách nuôi dạy trẻ con thật sự đúng đắn, không biết rằng ngòai việc lo toan cho con đầy đủ, họ phải biết rèn giũa mình để trở thành tấm gương tốt cho con. Shin - Cậu bé bút chì - chính là một lời cảnh tỉnh sâu sắc đến những bậc cha mẹ ngày nay. Có những người sẽ cho rằng, Shin đã cường điệu hóa những gì đang xảy ra xung quanh một đứa trẻ, làm gì có đứa trẻ nào như thế. Vâng, nhưng đó là sự thật ạ, chỉ vì họ không biết, hoặc là họ chưa có con, hoặc đơn giản là họ đã quên rằng con họ đã lớn lên như thế nào. Thỉnh thoảng, tôi lắng nghe những đồng nghiệp của mình kể chuyện về những đứa trẻ của họ, những đứa bé trong độ tuổi của Shin, họ nói chúng có những cách cư xử và nói năng mà họ không thể ngờ tới. Có cô bé thì gọi tên những đồ vật xung quanh mình như bạn học, và gắn cho nó những tất cả những gì mà mình phải làm : " Mẹ ơi, thế con thạch sùng đi đâu hả mẹ. Nó cũng đi học hả mẹ". Có cô bé khi bà mẹ hỏi "Vì sao con lại đánh anh" thì đã xua tay rất người lớn "Con xin lỗi, con quá nóng"....Đó chỉ là một số điểm rất nhỏ mà các bà mẹ phát hiện ra, còn nếu bạn chịu khó lắng nghe khi chúng trò chuyện với nhau, bạn sẽ khám phá ra nhiều điều thú vị hơn thế, và cũng đáng giật mình hơn thế. Thế giới của trẻ con cũng đa dạng và phong phú không kém gì thế giới người lớn chúng ta, và nó phản ảnh lại hầu hết mà chúng ta đang làm. Trẻ con, với trí óc còn ngây thơ non nớt của mình, coi cha mẹ là những người thầy duy nhất để học tập, và vô hình chung chúng sẽ cư xử y như những gì cha mẹ chúng đã và đang cư xử.

Tuy nhiên, Shin không chỉ là lời nhắc nhở nhẹ nhàng đến cách dạy bảo của các bậc cha mẹ đối với con trẻ, nhiều lúc Shin còn không ngần ngại lột bỏ cái mặt nạ giả dối của các bậc người lớn đáng kính. Cái hồn nhiên ngây thơ của cậu bé Shin đã làm cho không ít người hoặc đỏ mặt xấu hổ, hoặc nhảy dựng lên giận dữ, hoặc nghiến răng bực tức. Người lớn có quá nhiều điều để mất, có quá nhiều điều phải e ngại, nhưng trẻ con thì không thế, và với sự thẳng thắn dễ thương đó, Shin đã làm được nhiều điều mà người khác còn chần chừ không dám. Ngài thị trưởng đáng kính bệ vệ quả quyết bảo vệ sự trong sạch của mình, nhưng chỉ với câu hỏi rất ngây thơ của bé Shin, ngài đã vô tình lộ mặt. Cô nhân viên bán hàng tiếp thị vụ lợi, muốn lợi dụng sự khôn khéo của mình để bán được hàng, vô ích, lại trở thành trò cười cho mọi người xung quanh. Không có gì là thực sự to tát, vì dĩ nhiên, Shin không phải là siêu nhân, cũng chẳng phải đấng cứu thế, chỉ đơn giản là một lời nhắc nhở nhẹ nhàng, những nụ cười ý nhị, thế thôi.

Báo chí lên án Shin, rằng nó đang reo rắc những tư tưởng độc hại cho lớp trẻ hiện nay. Tôi thực sự không thể hiểu nổi, họ nghĩ gì khi nói những điều đó. Họ thực sự đã đọc Shin chưa, đã hiểu Shin chưa, đã cảm nhận được những gì mà Shin truyền tải chưa, hay chỉ đơn giản là nhòm qua vài bức vẽ, rồi từ đó quy chụp cho nó những thứ mà nó không hề có. Họ chẳng khác nào những bác thầy bói mù, tóm được cái đuôi voi mà cho rằng con voi giống cái chổi xể. Thật khôi hài. Nhưng cũng đành chịu vậy, muốn thay đổi suy nghĩ của lớp người thủ cựu cố hữu như vậy thì thật khó, chỉ mong thời gian có thể làm họ nhận ra đâu là những điểm tốt đẹp thực sự. Hy vọng ngày đó sẽ không xa.

Còn bây giờ, nếu cha mẹ bạn không hài lòng khi thấy bạn chơi với chú bé ấy, hãy đặt Shin dưới gối nhé, cậu bé ấy sẽ càng gần gũi với bạn hơn - như tôi đang làm đây này.


Tên Truyện : Crayon Shinchan / Cậu bé bút chì


Tác Giả : Yoshito Usui
Nguồn : BlogTruyen.Com 

Thể Loại : Comedy / Slice of life
.: VOLUME 05 :.
Chap 00 + 01

Thứ Bảy, 4 tháng 2, 2012

Giấc mơ đoán trước tương lai?

Abraham Lincoln mơ thấy một vụ ám sát chỉ 2 tuần trước khi ông bị bắn chết. Sau tai nạn tàu Titanic, hàng chục tài liệu nêu ra những trường hợp hủy vé vì mơ thấy tàu đắm. Phải chăng, giấc mơ có thể cho chúng ta biết trước tương lai?
Những giấc mơ đáng sợ
Thảm họa Aberfan là sự kiện gắn với nhiều nghiên cứu về giấc mơ tiên tri.

Một trong những sự kiện nổi tiếng nhất gắn với câu chuyện về giấc mơ tiên tri là thảm họa xảy ra tại Aberfan, một ngôi làng nhỏ nằm ở miền nam xứ Wales (Anh).Một buổi sáng cuối tháng 10/1966, sau một đợt mưa lớn kéo dài nhiều ngày, nửa triệu tấn chất thải từ mỏ than đã chôn vùi ngôi trường tiểu học của làng, làm gần 150 học sinh và giáo viên thiệt mạng.
Trong dòng người đổ về Aberfan sau vụ sạt lở có John Barker, một chuyên gia tâm thần học rất quan tâm đến các hiện tượng siêu nhiên.
Ông tin rằng, một sự kiện bi thảm như vậy hẳn phải có điềm báo trước. Và Barker đã thuê một tờ báo đăng tin tìm những người đã linh cảm thấy thảm họa.
Thật đáng ngạc nhiên là chỉ trong một thời gian ngắn, ông nhận được khoảng 60 lời hồi âm. Cha mẹ một bé gái 10 tuổi đã chết trong thảm họa viết thư kể rằng, một ngày trước đó, con gái họ đã mơ thấy mình đi học, nhưng “trường không còn ở đó nữa” vì “một thứ màu đen đã chôn vùi tất cả”.
Một phụ nữ mô tả tỉ mỉ giấc mơ bà đã trải qua vào đêm trước vụ sạt lở.
Trong mơ, bà thấy một nhóm trẻ bị kẹt trong một căn phòng hình chữ nhật, cuối phòng bị chặn bởi nhiều thanh gỗ lớn. Bọn trẻ cố trèo qua nhưng không được. Một người khác cho biết hơn 2 tháng trước đó, bà đã mơ thấy một ngôi trường trên sườn đồi và một vụ lở đất mà nạn nhân hầu hết là trẻ em.
Chúng ta nằm mơ nhiều hơn vẫn tưởng
Phần lớn giấc mơ của con người xoay quanh các sự kiện tiêu cực.

Kết quả khảo sát của John Barker, tuy có thể khiến một số người rợn tóc gáy. Nhưng trên thực tế, việc tin rằng mình mơ thấy tương lai không phải là hiện tương cá biệt mà xảy ra ở khoảng 1/3 nhân loại.Các nhà khoa học nghiên cứu về giấc ngủ cho biết, mỗi đêm, chúng ta trải qua trung bình 4 giấc mơ, mỗi lần kéo dài khoảng 20 phút và cách nhau khoảng 90 phút.
Nhưng khi thức dậy, ta hầu như không nhớ rằng mình đã mơ. Chúng ta thường chỉ nhớ nếu đột ngột bị tỉnh giấc khi đang mơ. Khi đó, chúng ta có thể nhớ được nội dung chính và có thể là vài đoạn của giấc mơ.
Nhưng nếu nó không gây ấn tượng đặc biệt thì rồi cũng nhanh chóng bị lãng quên.
Ngược lại, nếu trong quãng thời gian ngắn ngủi mà ký ức về một giấc mơ chưa bị xóa sạch, chúng ta gặp một sự việc gì đó tương tự trong cuộc sống hằng ngày thì đột nhiên, giấc mơ đó sẽ được hồi tưởng lại rất nhanh.
Trí tưởng tượng của chúng ta sẽ tự động thêm bớt các chi tiết để giấc mơ gần hơn với thực tế. Và chúng ta tin rằng, mình thực sự đã mơ thấy trước tương lai.
Giấc mơ tiên tri hay chỉ là chuyện tình cờ?
Lý giải về những giấc mơ tiên tri trong sự kiện Aberfan, chuyên gia tâm lý học Richard Wiseman (Đại học Hertfordshire, Anh) lật lại kết quả khảo sát của John Barker và khẳng định, 36 trong số các trường hợp cho rằng mình đã mơ thấy vụ sạt lở không đưa ra được bất cứ bằng chứng nào cho thấy họ đã ghi lại hoặc kể cho ai đó về giấc mơ trước khi thảm họa xảy ra.
Họ có thể có hàng chục, hàng trăm giấc mơ khác trước khi nghe về Aberfan, nhưng chỉ nhớ và kể lại giấc mơ liên quan đến sự kiện này. Thông tin vì thế không khách quan và thuyết phục.
Ngay cả những câu chuyện như cô bé nạn nhân 10 tuổi mơ thấy ngôi trường bị vùi lấp dưới “một thứ màu đen” cũng không có gì khó giải thích.
Theo Wiseman, từ cuối những năm 1960, các nhà khoa học đã xác định được rằng nội dung của giấc mơ không chỉ chịu tác động từ các sự kiện xảy ra xung quanh chúng ta, mà còn phản ánh những gì chúng ta lo lắng.
Ở Aberfan, vài năm trước thảm họa, chính quyền và người dân địa phương đã cảm thấy bất an khi để các chất thải của mỏ than ở sườn đồi. Có thể những lời kêu ca, bàn tán của người lớn về nguy cơ sạt lở đã đi vào giấc mơ của cô bé.
Richard Wiseman còn cho rằng, đối với 23 trường hợp có bằng chứng về việc họ đã kể lại giấc mơ trước khi thảm họa xảy ra thì vẫn có cách giải thích bằng cách áp dụng Luật số lớn.
Lấy ví dụ một người bình thường tại Anh, nằm mơ hàng đêm từ năm 15 – 75 tuổi. Trong quãng thời gian này, ông ta sẽ có 21.900 đêm nằm mơ.
Giả sử những sự kiện như vụ sạt lở ở Aberfan chỉ xảy ra một lần trong mỗi thế hệ vào bất cứ thời điểm nào và người nói trên sẽ nhớ được giấc mơ về thảm họa như vậy chỉ một lần trong đời.
Khả năng để ông ta nằm mơ thấy thảm họa vào đêm trước khi nó xảy ra chỉ là khoảng 22.000:1. Nhưng vào những năm 1960, khi xảy ra vụ Aberfan, nước Anh có tới 45 triệu dân, nên cứ 1 trong số 22.000 hay khoảng 2.000 người có thể trải qua giấc mơ này.
Trong thực tế, những thảm họa như sóng thần, động đất, hỏa hoạn, ám sát… xảy ra hằng ngày trên khắp thế giới.
Còn theo thống kê của các nhà khoa học, 80% các giấc mơ của con người có nội dung liên quan đến các sự kiện tiêu cực. Vì thế, nếu có mơ thấy trước một thảm họa thì cũng chỉ là chuyện ngẫu nhiên.
Tuy nhiên, không phải ai cũng đồng tình với quan điểm này của Richard Wiseman. Robert McLuhan, một nhà báo người Anh đã hơn 20 năm nghiên cứu các hiện tượng siêu nhiên cho rằng, khi các giấc mơ có nhiều chi tiết đặc biệt trùng hợp với một sự kiện xảy ra sau đó thì không thể giải thích bằng các quy luật xác suất.
McLuhan dẫn chứng một trường hợp được nêu trong tuyển tập các bài nghiên cứu “Một trải nghiệm với thời gian” xuất bản đầu thế kỷ XX của kỹ sư J.W.Dune, một tài liệu có ảnh hưởng lớn trong lĩnh vực nghiên cứu khả năng tiên tri của con người. Một người nằm mơ gặp một phụ nữ bị nghi là gián điệp của Đức, mặc áo kẻ, đứng trong một khu vườn.
Vài ngày sau, người nằm mơ đến một khách sạn. Ở đó, bà nghe nhiều người bàn tán về một phụ nữ mà họ nghi là gián điệp. Khi gặp người này, bà rất sửng sốt khi thấy các chi tiết về khu vườn, chiếc áo… hoàn toàn giống hệt như trong giấc mơ.
David Ryback, một nhà tâm lý học tại Atlanta (Mỹ) đã sử dụng bảng câu hỏi để khảo sát 433 sinh viên về giấc mơ tiên tri. Kết quả cho thấy, 66,9% cho rằng họ đã từng có những giấc mơ như vậy. Bằng nhiều phương pháp loại trừ, cuối cùng, Ryback kết luận rằng, 8,8% thực sự mơ thấy trước tương lai.

theo bee

Nhãn: , , , , , , ,

Bí ẩn danh tính của 54 bộ xương không đầu

Kết quả từ một nghiên cứu mới đây cho thấy, những mảnh xương còn sót lại trong ngôi mộ tập thể bí ẩn nằm ở phía nam nước Anh rất có thể thuộc về một nhóm lính đánh thuê Viking - những kẻ giết người tàn bạo và đáng sợ nhất trong thế giới Trung cổ.

Có vẻ như họ đều là nạn nhân của một cuộc hành hình hàng loạt khủng khiếp xảy ra vào khoảng thế kỷ 11, các chuyên gia kết luận.
Năm 2009, khi tiến hành khảo sát tại khu vực Ridgeway Hill, Dorset để chuẩn bị xây dựng con đường mới ngang qua đây, các nhà khảo cổ học bất ngờ tìm thấy hố chôn tập thể này. Những bộ xương không đầu của 54 người đàn ông trẻ đã khiến họ vô cùng kinh ngạc. Tất cả được chất thành đống trong một ngôi mộ khá nông.
Phương pháp các-bon giúp xác định niên đại vật thể tiết lộ 54 người đàn ông này bị sát hại vào khoảng năm 1000.
Những bộ xương không đầu của 54 người đàn ông trẻ đã khiến các nhà khảo cổ vô cùng kinh ngạc.
Những bộ xương không đầu của 54 người đàn ông trẻ
đã khiến các nhà khảo cổ vô cùng kinh ngạc. (Ảnh: PA)
Chi tiết đó khiến nhóm nghiên cứu đặt ra giả thuyết về sự xuất hiện của những chiến binh Viking, vì đây cũng là khoảng thời gian mà người Anglo-Saxon (tồn tại dọc theo bờ biển phía nam) luôn phải sống trong mối đe dọa từ các cuộc tấn công của người Viking. Kiểm tra đồng vị trên răng cho thấy đúng là họ đến từ Scandinavia. Tuy nhiên, danh tính thực sự của nhóm người này đến nay vẫn còn nhiều bí ẩn.
Từ các thông tin, tài liệu thu thập được, Tiến sĩ Britt Baillie thuộc Viện Nghiên cứu khảo cổ học McDonald tiến hành xây dựng lại bối cảnh những gì đã diễn ra tại Dorset 1000 năm trước.
Phân tích của Baillie đã thu hút sự quan tâm của giới khoa học khi đưa ra nhận định, đây có thể chính là nhóm lính đánh thuê Viking - những kẻ giết người máu lạnh không bao giờ thể hiện sự sợ hãi và không bao giờ trốn chạy trước kẻ thù. Họ đã xây dựng một thành trì vững chắc trên bờ biển Baltic, reo rắc nỗi sợ hãi khắp châu Âu.
Những bộ xương không đầu của 54 người đàn ông trẻ đã khiến các nhà khảo cổ vô cùng kinh ngạc.
Thế kỷ thứ 11, người Ănglo-Saxon chịu sự cai trị của vua Aethelred II (hay còn gọi là Aethelred “bất tài”). Mặc dù rất khó tìm được bằng chứng về một cuộc hành hình hàng loạt xảy ra thời Trung cổ, tuy nhiên triều đại của Aethelred lại là ngoại lệ.
Sau các cuộc tấn công liên tiếp do người Viking khởi xướng, lo sợ cho mạng sống của mình, trong năm 1002, Aethelred đã ban hành một mệnh lệnh gây nhiều phẫn nộ. Theo đó, tất cả đàn ông Đan Mạch đang sống ở Anh, bao gồm cả cư dân Danelaw (vùng đất thuộc nước Anh bị quân Viking chiếm đóng) và cả những người lính đánh thuê ở nơi khác, đều bị sát hại vào ngày St Brice, ngày 13 tháng 11 – sự kiện thảm sát đẫm máu được lịch sử ghi nhận.
Các nhà sử học cho biết, nhiều khả năng các cuộc thảm sát tương tự cũng đã diễn ra ở Bristol, Gloucester và Luân Đôn.
Tuy vậy, cho đến nay, những bí ẩn xung quanh ngôi mộ tập thể ở Dorset vẫn còn là đề tài gây nhiều tranh cãi giữa các nhà khoa học.
Theo Daily mail, Đất Việt

Nhãn: , , , , , , ,

Người ngoài hành tinh lảng tránh Trái đất?

Nếu đúng là người ngoài hành tinh (E.T) có tồn tại, thì nhiều khả năng là họ đang cố tình tránh mặt con người.
Các phép tính toán học cho thấy, không có lý do gì mà những nền văn minh tiên tiến hơn nhân loại lại chưa biết đến chúng ta, tại thời điểm này. Hay nói cách khác, nếu muốn, E.T hẳn đã tìm thấy chúng ta trong vũ trụ, nếu họ thực sự tồn tại. Vì thế, một nghiên cứu mới nhất tuyên bố, E.T đang cố ý né tránh con người, vì những động cơ chưa thể giải thích được.
Nếu E.T thực sự tồn tại, họ đã phải tìm thấy con người từ lâu?
Nếu E.T thực sự tồn tại, họ đã phải tìm thấy con người từ lâu?
“Hoặc là chúng ta cô đơn trong vũ trụ, hoặc là họ đang ở ngoài đó và để cho chúng ta tạm yên”, nhà toán học Thomas Hair của Đại học Florida Gulf Coast (Mỹ) suy luận trên Discovery News.
Công trình nghiên cứu của Hair vừa được trình bày tại Hội Toán học Mỹ ở Boston hồi đầu tháng Một vừa qua. Hair cho biết các tính toán của ông dựa trên giả định rằng một xã hội sẽ phải gây dựng nguồn lực và phát triển công nghệ trong bao lâu để có thể rời quê nhà, du hành đến các ngôi sao khác.
Kể cả với tốc độ chậm nhất là 1% tốc độ ánh sáng, người ngoài hành tinh cũng đã đặt chân đến những ngôi sao láng giềng của Trái đất trong vòng 500 năm qua.
Như vậy là, kể cả khi phải mất nhiều lần 500 năm nữa để chế tạo tàu vũ trụ mới, các nền văn minh ở những ngôi sao cổ xưa nhất trong thiên hà cũng đã phải thừa thời gian để tìm đến với chúng ta. Câu hỏi mà Hair đặt ra là, vậy họ đang ở đâu?
Còn trên MSNBC, Hair phân tích rằng có nhiều nguyên nhân khiến cho chúng ta chưa đụng mặt người ngoài hành tinh một cách chính thức. Có lẽ lý do quan trọng nhất là vì con người không có thứ mà E.T thực sự cần. “Các nền văn minh cổ xưa có thể không mang tính chất sinh học. Họ không cần một nơi như Trái đất, không cần đến đây và đánh cắp nguồn nước của chúng ta”.
Hoặc cũng có thể những sinh vật E.T hiện đại theo sát lộ trình cổ xưa đã được vạch ra từ ngàn đời nay và bỏ qua Trái đất.
Nhưng dù lý do là gì đi nữa thì cũng không thể tồn tại khả năng là E.T không biết chúng ta đang sống trên Trái đất, nếu thật sự có sự sống khác trong vũ trụ, Hair kết luận.

Nhãn: , , , , , , , , , ,

10 bức ảnh ma nổi tiếng nhất mọi thời đại

Cho đến nay, các bức ảnh này vẫn là những bí ẩn chưa có lời giải đáp...
1. Bộ xương tại ký túc xá

Năm 1985, Christophe DiCesare, sinh viên trường Đại học New York ở bang Geneseo, Mỹ đã chụp được bức ảnh này tại phòng C2D1, ký túc xá Erie Hall. Khi bức ảnh được rửa ra, tất cả sinh viên đều bị sốc khi nhìn thấy một bộ xương người in trên cửa sổ.

Bộ xương được cho là của một sinh viên đã tự tử tại ký túc xá.
 
Cuối cùng, Christophe cùng nhóm bạn đã khám phá ra lý lịch của “con ma”. Đó là câu chuyện về một sinh viên tên là Tommy đã treo cổ tự tử tại kí túc xá này. Bởi vậy, vào ban đêm, họ thường nghe thấy những tiếng bước chân trên các cầu thang rất kinh dị.
 
2. Bóng ma ở cầu thang Tulip
 

Cách đây 300 năm, một người giúp việc đã bị ném từ trên cầu thang xuống và chết,
đó cũng là lý do vì sao có nhiều chuyện ma quái xung quanh chiếc cầu thang này.
 
Mục sư Ralph Hardy đã chụp được 1 bức ảnh ở cầu thang xoắn ốc (được gọi là cầu thang Tulip) vào năm 1996 tại căn nhà của Nữ hoàng ở Bảo tàng Quốc gia Hàng hải Greenwich, Anh. Đây được xem như là bằng chứng xác thực nhất về những câu chuyện bí ẩn xung quanh căn nhà kỳ lạ này. Được biết, cách đây 300 năm, một người giúp việc đã bị ném từ trên cầu thang xuống và chết. Đó cũng là lý do vì sao có nhiều chuyện ma quái xung quanh chiếc cầu thang này.
 
3. Cô gái ngồi bên mộ

Bức ảnh này được chụp vào ngày 10/8/1991 trong chuyến thực nghiệm của các hội viên GRS tại khu nghĩa trang Bachelor’s Grove, Mỹ. Tác giả bức ảnh, Jude Huff-Felz là người duy nhất trong đoàn chụp được những tấm hình hiếm hoi bởi tất cả các dụng cụ chụp ảnh mang theo ngày hôm đó đều đột nhiên dở chứng một cách khó hiểu.
 

Trong bức ảnh, người ta có thể thấy rõ “cô gái ngồi trên mộ” với khuôn mặt nhợt nhạt và dáng điệu ủ rũ. Quần áo của cô lỗi mốt cách đó hàng chục năm. Đặc biệt, chi tiết thân hình cô gái có đôi chỗ trong suốt như pha lê đã khiến tất cả người xem phải “nổi da gà”.
 
4. Đôi tình nhân ma

Vào một ngày tháng 11 năm 1982, người phụ nữ tên Sahah sống tại thành phố Chicago, Illinois, Mỹ đã chụp được bức ảnh “đôi tình nhân ma” tại khu mộ của mẹ cô, người đã qua đời vào năm 1934. Ở thời điểm bấy giờ, những khái niệm như “kỹ thuật ghép ảnh” còn rất xa lạ và với chiếc máy ảnh SX-70, Sahah không thể nào “chỉnh sửa” bức ảnh bí ẩn như một số giả thiết đã đặt ra.


Xem kỹ bức ảnh, chúng ta có thể thấy rõ từng chi tiết của “đôi tình nhân ma”: cô gái có vẻ như đang ngồi ôm con vật cưng màu đen trong lòng, còn chàng trai đứng bên cạnh thì choàng tay qua ôm eo trông rất tình cảm.

5. Những vị sư ở ngôi nhà ma ám


Bức ảnh đen trắng này do nhiếp ảnh gia Dale Kaczmarek tình cờ chụp tại Ngôi nhà Hull (một địa danh bí ẩn nổi tiếng) ở thành phố Chicago, Illinois, Mỹ tháng 11/1980. Bức ảnh được xem như là dấu hiệu đầu tiên cho thấy ngôi nhà bị ma ám. Khi rửa ảnh, người ta đã thấy 4 cái bóng mờ ảo trông như những tu sĩ đang đứng trên bậc thang thứ 4 và 5 của tòa nhà. Cái bóng tu sĩ ở giữa trông như đang chắp tay cầu nguyện, còn bóng tu sĩ đứng bên phải thì có vẻ như là một hồn ma… không đầu.

6. Người đàn ông trên ghế bành


Đây là một trong những bức ảnh ma “cổ xưa” nhất từ trước đến nay, được chụp năm 1891 ở thư viện Combermere Abbey, Cheshire, Anh. Trong tấm ảnh xuất hiện hình dáng của một người đàn ông đang ngồi trên ghế bành với phần đầu và tay là hiện rõ nhất. Ở thời điểm chụp bức ảnh, trong nhà không có ai và cửa ra vào bị khóa. Người ta cho rằng, đây là hồn ma của Lord Combermere, vị chỉ huy đội quân kị binh Anh, người đã được chôn cách đó 4 dặm.

7. Bóng ma trong rừng

Cho đến thời điểm này, bức ảnh bóng ma trong rừng vẫn là một trong những bức ảnh ma bí ẩn nhất. Mọi dữ liệu về tác giả, thời gian và địa điểm vẫn chưa được xác định rõ ràng. Tuy nhiên, có một điều chắc chắn rằng, bóng dáng hai “người lạ” đều đã qua đời khi bức ảnh được chụp.

8. Bóng ma ở cung điện Hampton

Được xây dựng năm 1525, cung điện hoàng gia Hampton nằm bên dòng sông Thames cách trung tâm thành phố London, Anh 10 dặm về phía Tây, đã từng là một trong ba cung điện yêu thích nhất của vua Henry VIII. Sau cái chết của Jane Seymour, người vợ thứ 3 đã mất trong lúc sinh con, cung điện bị quên lãng và trở nên hiu quạnh.

Bóng dáng hồn ma được cho là của nàng Jane Seymor, người vợ thứ ba của vua Henry VIII.
Sau này, camera chống trộm đã tình cờ ghi lại hình ảnh này trong một buổi chiều chạng vạng tối.  

9. Hồn ma lang thang trong rừng



Đây tiếp tục là một câu chuyện bí ẩn về hồn ma trong rừng các bạn ạ! Bức ảnh nổi tiếng này được chụp năm 1959 bởi nhiếp ảnh gia Reverend R.S. Blance ở Corroboree Rock, Úc. Trong bức ảnh xuất hiện một bóng người đang đi lang thang trông rất đáng sợ. Bức ảnh được lan truyền trong nhiều năm, đến nay, đây vẫn là một dấu hỏi lớn chưa có lời giải đáp.
10. Người phụ nữ trên bậc cầu thang
Từ khi bức ảnh kỳ lạ này được chụp tại lâu đài Rayham, Norfolk, Anh vào năm 1936, đã có nhiều tranh cãi nổ ra và chưa có hồi kết. Tại thời điểm chụp ảnh, tác giả không phát hiện ra bất cứ điều gì đặc biệt nhưng sau khi ảnh được rửa ra thì lại xuất hiện bóng dáng của một người phụ nữ đang đứng ở bậc cầu thang. 
 

Người phụ nữ bí ẩn xuất hiện ở cầu thang.
 
Hàng trăm chuyên gia đã xem xét kỹ lưỡng bức ảnh nhưng họ không tìm được bằng chứng về việc nó đã được chỉnh sửa hay bị lỗi. Cho đến hiện tại, bức ảnh này vẫn được xem là bức ảnh ma nổi tiếng nhất từ trước tới nay.

Nhãn: , , , , , , ,

Tìm hiểu về quái thú Kappa ở Nhật Bản

Loài "tiểu yêu" tên Kappa này khá đáng sợ nhưng lại có tính cách vô cùng thú vị!
Nền văn hóa Nhật Bản đa dạng và phong phú luôn là chủ để cực kì thu hút các bạn ham mê tìm hiểu. Hôm nay, chúng mình sẽ "zoom" vào một khía cạnh nhỏ, một nét độc đáo trong tiềm thức văn hóa dân gian của đất nước Mặt trời mọc qua quái thú Kappa - con vật kì lạ với tính cách cực kì... trẻ con nhé!


Kappa, thoạt nghe có vẻ giống một hãng thời trang khá nổi ở Ý thế nhưng đối với người Nhật, nhất là các em nhỏ, đó lại là một con quái thú đáng sợ một cách... thú vị. Nó là một loài thủy quái không có thực, do sự tưởng tượng của người Nhật mà hình thành. Trong tiếng Nhật, Kappa là tên gọi tỉnh lược của Kawa wappa, đôi khi được gọi là Gataro, hay Suiko (Hổ nước).


Vậy mặt mũi hình dạng của Kappa ra sao mà mọi người Nhật lại sợ nó đến vậy? Theo như truyền thuyết dân gian, Kappa là loài tiểu yêu, kích thước cỡ bằng đứa trẻ lên 5-6, nặng tầm 20kg, thân hình giống tinh tinh, toàn thân màu xanh xám thay đổi màu sắc theo môi trường, đầu bờm xờm, trên đầu có một cái đĩa màu đỏ hình bầu dục để đựng nước. Người Nhật kể rằng khi nào trên cái đĩa ấy còn đầy nước thì chừng đó Kappa vẫn còn sở hữu sức mạnh ghê gớm, nó được dùng khi Kappa lên trên cạn kiếm ăn. Mũi Kappa dài khoằm, mặt và mắt tròn, nhìn từ phía trước trông giống con hổ, đây là nguồn gốc cái tên Suiko của chúng. Kappa có 4 chi, mỗi chi gồm 5 ngón có màng, bụng có túi đựng đồ vật, thân thể có mùi tanh như cá. Mới nghe thôi đã thấy ghê ghê, phải không nào?

Trông Kappa có dáng vẻ giống rùa lai ếch hơn, các bạn nhỉ!

Kappa là thủy quái song lại có thể sống cả ở trên cạn lẫn dưới nước. Tuy nhiên, về cơ bản chúng ưa thích cuộc sống ẩm ướt ở các sông, hồ, ao, kênh đào. Chúng là loài bơi cực giỏi, lặn rất sâu; hình ảnh chúng ăn sâu vào tâm thức người Nhật đến nỗi những ai bơi giỏi sẽ được ví “bơi giỏi như Kappa” hay nếu chẳng may bơi giỏi mà chết đuối thì sẽ là “kappa-no-kawa-nagare” nghĩa là "Đến Kappa còn chết đuối". Khẩu vị của Kappa khá lạ: chúng thích ăn trứng, táo, dưa chuột và gan… người nữa. Các con Kappa giao tiếp với nhau bằng những tiếng quắc quắc. Sao lại giống loài vịt thế các ấy nhỉ?


Kappa nổi tiếng bởi hành vi và tính cách trẻ con hiếm có của loài quái thú này. Trong văn hóa Nhật Bản, Kappa là kẻ gây ra vô cùng nhiều rắc rối. Chúng cư xử như những đứa trẻ: nếu trêu chọc chúng, chúng sẽ khóc òa lên còn ngược lại nếu đối xử tốt, đôi khi chúng lại giúp đỡ con người. Song có rất ít trường hợp này xảy ra bởi cơ bản Kappa là kẻ đầu têu những trò phá rối đáng sợ. Chúng rất thích dọa và bắt cóc trẻ con, tốc váy kimono của phụ nữ, kéo chân nhiều người xuống nước. Đến tận hôm nay, nhiều trẻ em khi đi tắm sông, ao, hồ thường có thói quen vứt một quả dưa chuột xuống nước với mong muốn là Kappa sẽ không làm phiền mà trêu chọc hay bắt cóc chúng.


Hình ảnh đáng sợ của Kappa đã ăn sâu vào văn hóa người Nhật. Năm 1910, một cuốn sách nổi tiếng đề cập đến Kappa và bản tính hung hăng của nó có tên Tono Monogatari (huyền thoại vùng đất Tono) đã ra đời mà tác giả là nhà văn hóa học dân gian Yanagida Kunio. Từ đó, vùng hồ Tono luôn là một điểm du lịch nổi tiếng thu hút du khách, nhất là những người tin vào truyền thuyết và mong muốn được nhìn Kappa bằng xương bằng thịt một lần trong đời. 




Bên cạnh đó, một số địa danh khác mà những người biết Kappa ham thích đó là vùng Mito hay sông Oise gần Nagoya. Thậm chí, ẩm thực Nhật Bản còn có một món ăn là kappa maki (sushi cuộn dưa chuột). Quái thú còn xuất hiện trong nhiều truyện ngắn hay phim hoạt hình Nhật Bản. Và đặc biệt, Kappa là nhân vật chính trong tiểu thuyết trào phúng xuất sắc mang tên Kappa của nhà văn Nhật Bản Akutagawa Ryunosuke.

Nhãn: , , , , , , ,

Thứ Sáu, 3 tháng 2, 2012

Đĩa lặn USO - "bóng ma" ẩn hiện dưới mặt nước

Cho tới nay, nó vẫn là một ẩn số...
Trong chúng mình, chắc hẳn ai cũng đã từng một lần nghe qua, xem video hoặc đọc tài liệu về UFO (Unidentified Flying Object - vật thể bay chưa xác định hay còn gọi là đĩa bay). Nhưng có lẽ các ấy ít biết về USO (Unidentified Submersible Object - vật thể dưới nước chưa xác định hay còn gọi là đĩa lặn). USO thường xuất hiện ở những khu vực biển rộng mênh mông, chỉ những người dân chài đánh bắt xa bờ hay những binh sĩ trên tàu biển đi tuần tra mới có thể chứng kiến. Hãy cùng chúng tớ khám phá về loại vật thể kì bí không kém gì UFO này nhé!

Sự xuất hiện sớm nhất của USO

Theo một tài liệu cổ, sự kiện có liên quan tới USO sớm nhất trên thế giới là vào năm 329 TCN. Khi đi quanh vùng sông Jatsats, Ấn Độ, vua Alexander Đại đế nhìn thấy một vật thể hình chiếc khiên màu nhũ bạc cứ chấp chới lúc ẩn, lúc hiện, liên tục bay qua bay lại trên mặt nước. Ông tin rằng mình đã nhìn thấy vật thể bay đến từ tương lai và chính nhờ đó, một thời gian sau, ông đã chế tạo ra chiếc “chuông lặn”, vốn được coi là tàu ngầm đầu tiên trên thế giới để tìm kiếm vật thể dưới nước này.

Vị vua này cũng đã dành 6 năm để tìm kiếm dấu vết của những vật thể lạ dưới mặt nước qua chiếc “chuông lặn” này. Thế nhưng, có ý kiến cho rằng thực ra chuyến “viếng thăm” thủy cung của ông là nhằm mục đích khác. Đó là đi tìm và chinh phục vương quốc Atlantic - vốn được coi như thiên đường nơi trần thế nhưng đã bị chìm sâu dưới đáy đại dương.

Có nhà khoa học phán đoán rằng vương quốc Atlantic nằm trong Địa Trung Hải là nơi cung cấp vị trí cất và hạ cánh tiện lợi cho các vật thể lặn chưa xác định - chuyên theo dõi và giám sát nền văn minh của nhân loại. Địa Trung Hải đã từng được coi là cái nôi của nền văn minh cổ đại. Nếu có nền văn minh từ các thiên thể khác muốn tới để xây dựng đất nước riêng của mình, chinh phục địa cầu và nhân loại thì đây rõ ràng là một căn cứ hoạt động dưới nước lí tưởng.

Bản ghi chép của Christopher Colombus

10 giờ đêm ngày 11/10/1492, Colombus cùng 120 thuyền viên của mình điều khiển đoàn thuyền viễn dương lướt trên một trong những vùng rốn biển sâu nhất Đại Tây Dương - Tam giác quỷ Bermuda. Dưới chiếc thuyền của họ là tầng nước sâu tới 6.500m.

Đột nhiên, họ nhìn thấy từ đáy biển lóe lên một quầng sáng kì lạ. Chỉ một loáng sau, vật thể lớn sáng lòa đã vọt khỏi mặt nước và lao vào màn đêm đen thẫm, khiến tất cả mọi người đều kinh hoàng. Chưa đầy 5 giờ đồng hồ sau, họ đã phát hiện ra đại lục mới, đó chính là Châu Mĩ ngày nay.

Trong cuốn nhật kí hàng hải của mình, Colombus đã ghi chép loạt truyện lạ lùng trên như sau: “Ngày 11/10, 10 giờ tối, thuyền trưởng đang đứng trên sạp thuyền phía sau bỗng nhìn thấy một đốm sáng, liền gọi người bạn là Perrot tới và chỉ cho bạn xem đốm sáng kì lạ đó. Họ đã chứng kiến đốm sáng đó nhấp nháy liên tục, lúc trồi lên khỏi mặt nước, lúc chìm sâu xuống nước, uốn éo như nhảy múa…”

Những phát hiện của hải quân Argentina và Mĩ

Ngày 8/2/1960, Hải quân Argentina đã phát hiện và truy lùng hai vật thể lặn chưa xác định có kích thước cực kì lớn. Ban đầu, họ tưởng đó là tàu ngầm của Mĩ. Thế nhưng, theo ghi chép vào thời điểm đó, hai vật thể lạ này đã tự phân chia thành 6 vật thể nhỏ rồi bay vọt lên khỏi mặt nước và trong chớp mắt, chúng đã mất hút trên bầu trời bao la.

Tháng 3/1963, tại vùng biển cách Puerto Rico 160km, hai đội tàu ngầm Mĩ đang tiến hành diễn tập tác chiến theo kế hoạch. Thế rồi đột nhiên, có một chiếc tàu ngầm tự động tách ra khỏi đội hình. Nó đã phát hiện ra một vật thể lạ đang lao đi với tốc độ cực nhanh dưới nước. Mọi người hết sức kinh hoàng khi nó có thể lặn sâu dưới nước tới 6.100m mà không chịu sức ép kinh hoàng của nước khi đó.

Cả hải đội tàu ngầm đã chuyển sang đeo bám, truy lùng dấu vết của USO suốt bốn ngày đêm nhưng chẳng khác nào “mò kim đáy bể”. Theo Nhật kí truy lùng, cho tới nửa đêm ngày thứ tư, vật thể lạ này biến mất trên màn hình hiển thị của hệ thống dò tìm của Hải quân Mĩ.

"Bóng ma" biển nơi làng chài

Shag Harbour là một làng chài nhỏ thuộc tỉnh Nova Scotia, nằm ở bờ biển phía Đông Canada. USO được cho là đã xuất hiện ở đây vào đêm ngày 4/10/1976 và được nhiều người chứng kiến, báo chí đưa tin rầm rộ, trở thành một trong những sự kiện “hot” nhất về việc xuất hiện của USO.

Theo lời các nhân chứng kể lại, vào khoảng 11 giờ đêm hôm đó, họ đã trông thấy một vật thể có đường kính trên 18m, với 4 chiếc đèn pha sáng chói đang lao xuống vùng biển trước làng Shag Harbour. Họ nghĩ có lẽ vừa xảy ra một vụ tai nạn máy bay nên đã gọi cho Barrington Passage, một đơn vị thuộc cơ quan cảnh sát Hoàng gia Canada đóng gần đó ra ứng cứu, tìm kiếm những người sống sót.

Bài báo viết về sự kiện Shag Harbour.

Khi đến hiện trường, lực lượng chức năng vẫn thấy vật thể lạ đang nổi trên mặt nước, cách bờ biển khoảng 800m. Lúc này, nó chỉ còn phát ra tia sáng màu vàng yếu ớt và bỏ lại sau lưng những bọt nước vàng. Họ đã liên lạc với trung tâm điều phối cứu nạn và hệ thống rada nhưng lại nhận được thông tin cho rằng, trong khoảng thời gian vật thể lạ trên rơi, không hề có một chiếc máy bay dân sự hay quân sự nào mất tích. Vậy vật thể bí ẩn kia là gì?

Khi các hoạt động cứu nạn chuẩn bị được tiến hành thì vật thể lạ chìm xuống đột ngột và mất hút dưới làn nước sâu. Đội cứu hộ và dân chài đã ra biển với hy vọng tìm kiếm những người sống sót nhưng lạ thay, trước mắt họ chỉ là những con sóng nhỏ, không hề còn lại bất cứ dấu vết của một “vụ tai nạn” nào cả.

Một chiến dịch tìm kiếm rầm rộ đã được tổ chức ngay sau đó. Hạm đội tàu ngầm Atlantic đã nhận nhiệm vụ này. Ngày 6/10, chiến dịch được tiến hành. Một đội thợ lặn đã lùng sục khắp toàn bộ đáy cảng Shag Harbour để tìm kiếm vật thể bí ẩn trên, nhưng rút cuộc vẫn phải tay trắng ra về.

Những báo cáo của Barrington Passage về hiện tượng USO.

Câu chuyện về USO ở Shag Harbour đã có thể chấm dứt ở đây, song theo nhiều nhân chứng ở đó, quân đội Canada vẫn tiếp tục nỗ lực tìm kiếm USO của mình. Họ bí mật cùng Mĩ huy động một đội tàu nhỏ tìm kiếm lại tại khu vực biển xuất hiện vật thể lạ bí ẩn này.

Một nhân chứng nói rằng, anh ta được báo cáo về vật thể lạ này xuất phát từ Siberia và đã bị radar của Canada phát hiện. Sau khi đâm xuống vùng biển này, nó di chuyển dưới nước và “bám” vào mạng lưới phát hiện tàu ngầm ở Shelbune.

Có vẻ như đội tàu đang quyết tâm tìm bằng được vật thể lặn này khi neo đậu ở vùng biển hơn một tuần liền. Không hiểu vì lí do gì mà công tác tìm kiếm của họ đột ngột kết thúc vào ngày 11/10 với thông báo ngắn gọn “Không có kết quả”.

Vì sự xuất hiện và biến mất tài tình, thoắt ẩn thoắt hiện như vậy mà cho tới tận ngày nay, vẫn chưa có một nghiên cứu và công bố chắc chắn về nguồn gốc của những USO. Do đó, USO vẫn còn là một bí ẩn lớn đối với chúng ta - có lẽ còn hơn cả hiện tượng UFO đó!

Nhãn: , , , , , , , , , ,